Tôi không giận quý vị, không bực mình quý vị; tôi không gì cả. Tôi chỉ làm những gì cần phải làm trong thời khắc đó. Cho nên, nếu quý vị cảm thấy có thuốc độc gì, thì bây giờ trả lại cho tôi. Quý vị có thể ra về và quý vị tự do. Quý vị tốt, quý vị hoàn mỹ trở lại, và quý vị vẫn là quý vị. Khi ở đây thì tôi phải sửa chữa quý vị, phải gội rửa cho quý vị, tiến trình này nhiều khi cũng đau đớn cho cả hai người, nhưng không sao. Mọi việc đã xong rồi, quý vị được tự do. Sau năm ngày, những gì xấu, tốt ở đây cũng đã qua rồi. (Vỗ tay)

Quý vị hoàn mỹ, quý vị được thương, được yêu, như thường lệ và kể cả trong lúc bế quan. Nhưng có những cách đối đãi để chữa trị có lẽ khiến quý vị cảm thấy không được muốn, không được thương. Nhưng sự thật không phải như vậy. Tại vì lúc đó cần phải tiêm thuốc. Thành thử những gì quý vị thấy không cần thì trả lại đây; để nó lại ngay đây rồi ra về tự do. Quý vị vẫn hoàn mỹ như thường, dù chưa tiến bộ đi nữa. Quý vị vừa mới học thêm một bài học nữa trên sự tốn kém riêng của quý vị. ý nói kể cả về tiền bạc (Sư Phụ cười). Quý vị tốn rất nhiều tiền đi đến đây rồi trở về mà không được gì hết.

Ðó không phải là lỗi tại tôi; tôi "bán" hết tất cả! Mọi người đều được cùng một giá. Tôi không để dành món gì cho ai đặc biệt. Mọi người đều mua được cùng một loại hàng. Nếu muốn mua, người nào cũng có cơ hội.

Bây giờ, đối với quý vị nào tiến bộ thì cũng nên mừng và hãnh diện cho mình. Tôi không có phần thưởng hay bằng khen gì để tặng quý vị, nhưng quý vị biết mình được thưởng, tự mình có bằng khen. Nên mừng cho mình. (Vỗ tay) Còn những ai chưa tiến bộ hay chỉ tiến một chút thôi -- bởi vì quý vị không thể nào không tiến bộ một chút Ố thì tôi hy vọng sẽ có lần sau cho quý vị, để cho quý vị gỡ lỗi lầm của mình. Lần sau, nếu có lần nào nữa, nếu quý vị còn có cơ hội được tới bế quan như vầy nữa, thì xin hãy nhất tâm bất loạn như quý vị đã chết rồi. Nếu chết thì không ai làm gì nổi quý vị. Ðề chữ "chết" lên trán trước khi ra khỏi cửa. Lấy xuống và nói "tôi sống lại rồi!" khi quý vị bế quan xong. Thật sự là như vậy. (Vỗ tay)

Bởi vì nếu không thể chết đối với thế gian thì quý vị không thể sống với Thượng Ðế. Thánh Kinh cũng nói như vậy: "Các con không thể phụng sự cùng một lúc vừa Thượng Ðế lẫn phú quý, tiền tài." Cho nên chúng ta phải nhất tâm bất loạn. Những gì tôi làm trong lúc bế quan lần này là để giữ quý vị hay đưa quý vị vào sự nhất tâm bất loạn. Dù đó là thương yêu, vỗ về, ôm ấp hay la mắng, tất cả đều là để giúp quý vị trong năm ngày này mà thôi. Thành ra đừng có nghĩ rằng mình đặc biệt hơn nếu tôi đối với quý vị dịu dàng, và cũng đừng có nghĩ rằng mình tệ hại nếu bị tôi la mắng. Tất cả quý vị đều bình đẳng như nhau, như nhau, được thương đồng đều trong lòng tôi. (Sư Phụ nghẹn lời.) Tôi thương quý vị vô cùng! (Vỗ tay thật lâu)

Bởi vì nhiều khi quý vị làm những điều mà tôi không muốn quý vị làm, bởi vì tôi biết nó không tốt cho sự tu hành của quý vị, hoặc là quý vị có một cái gì đó trong tâm không tốt cho sự tu hành, nhưng tôi biết đó không phải là lỗi của quý vị. Ðó chỉ do hoàn cảnh xui khiến quý vị như vậy. Thế giới khủng khiếp này đã đưa đẩy quý vị vào những tình trạng đó.

Tôi không có gì khác hơn là tình thương cho quý vị. Tôi không muốn dùng lời lẽ khắc khe, nhưng bắt buộc phải làm, chỉ vì lợi ích cho quý vị. Nhưng tôi muốn quý vị biết rằng tôi thương quý vị xuyên qua tất cả những cái này. Cũng giống như đôi khi quý vị la rầy con cái, nhưng vẫn không ngừng thương yêu chúng nó. Và nếu có đứa nào không khỏe thì quý vị đem nó vào bệnh viện. Rất đau đớn cho chúng, nhưng vì quý vị muốn chúng khỏe nên phải đưa chúng vào viện tâm thần, vì quý vị muốn đầu óc chúng minh mẫn hơn trong tương lai, hy vọng như vậy. Sự chữa trị ở đây là vậy, nhưng công việc điều trị không khi nào dễ chịu. Cố gắng thiền thêm thì quý vị sẽ không bị chữa bịnh kiểu này nữa.

Một số quý vị khai ngộ hơn ở trên Thiên đàng trước khi xuống đây, nhưng quý vị muốn khai ngộ hơn vậy nữa. Ví dụ, quý vị đã khai ngộ được 80% trên Thiên Ðàng, có nghĩa là đã ở cảnh giới Thứ Tư hay gì đó. Nhưng quý vị xuống tìm tôi vì quý vị biết tôi sẽ có ở đây. Rồi khi xuống đây, sự khai ngộ của quý vị giảm xuống ít hơn là lúc ở Thiên đàng. Rồi quý vị cứ đau khổ, đau khổ hoài ở dưới này, quên hết mọi thứ trên con đường đạo và mọi thứ trên Thiên đàng dành cho quý vị. Dưới đây quý vị đau khổ hơn vì quý vị đã quên tất cả.

Cho nên, tôi ráng tìm đủ mọi cách để cho quý vị nhớ lại, để quý vị trở về trình độ trước kia và cao hơn nữa, lên trên đẳng cấp trước khi quý vị xuống đây. Cho nên cái gì làm được là tôi làm cho quý vị. Nhưng quý vị cũng phải cố gắng nhớ lại Chân tánh của mình. Bằng không, nhớ càng ít thì chúng ta càng khổ. Dầu sao, tôi cũng muốn quý vị biết rằng quý vị rất được thương yêu, rất được kính trọng, vì quý vị tốt. Không phải quý vị tốt vì quý vị xấu, mà vì hoàn cảnh xui khiến quý vị xấu, nhưng quý vị vẫn cố gắng trở thành tốt. Vì thế mà quý vị tốt. (Vỗ tay)

Quý vị bị nhiều áp lực từ gia đình, xã hội, bạn bè, những người đồng sự, công ăn việc làm, ông chủ, chồng, vợ, v.v... mà quý vị vẫn ráng hết sức ngồi thiền ở nhà, đi cộng tu, còn tới đây bế quan nữa. Cho dù quý vị đi máy bay đến rất dễ dàng, nhưng không phải dễ như vậy. Vì lẽ này mà tôi thật tình thương quý vị. Tôi biết quý vị cố gắng hết sức mình, và Thượng Ðế sẽ biết. Thành ra, muốn gì thì quý vị cứ cầu ở nhà. Lần sau có đi bế quan thì chỉ muốn Thượng Ðế thôi: Chỉ trong năm ngày, hãy chết đối với thế gian. (Vỗ tay)


Lời kết:
Một chuyện vui xảy ra sau bài thuyết pháp

Sau buổi cộng tu của kỳ bế quan mà Sư Phụ khai thị nêu trên, một sư huynh trở về nhà bếp của đạo tràng Tây Hồ để tiếp tục phận sự trong bếp, và một sư huynh không dự được vì phải ở lại để dọn dẹp nhà bếp hỏi anh: "Trọng điểm của bài khai thị của Sư Phụ ngày hôm nay là gì"? Vị sư huynh kia suy nghĩ rất mau và trả lời: "Nhớ tới Thượng Ðế và anh chết"!

 

Trang trước